15 khách mời đi tàu ra Nha Trang dự lễ cưới vào buổi chiều trên bãi biển.

Nhiều người nói đến tối giản cuộc sống bằng cách loại bỏ đồ đạc trong nhà để không phụ thuộc vật chất để làm cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Tôi thiển nghĩ có một thứ mà người Việt chúng ta cũng cần tối giản đó là tiệc cưới.

Đám cưới tối giản - Tin tức mới nhất 24h qua - VnExpress

Trong không khí giãn cách để chống Covid-19 ở những địa phương có dịch tôi nghĩ có rất nhiều cặp đôi cũng hoãn đám cưới vào dịp này. Ở những địa phương không có dịch, ắt hẳn đám cưới cũng tổ chức gói gọn, không làm rình rang như trước. Vậy tại sao không thuận theo thời thế, chúng ta ngồi lại và suy nghĩ về những đám cưới nhỏ gọn nhưng cũng không kém thân mật và ấm cúng?

Dẫu biết đám cưới là một trong những buổi tiệc trọng nhất của đời người, vì vậy ai cũng muốn nó hoành tráng và náo nhiệt. Tuy nhiên, theo tôi nó không còn hợp thời nữa. Ví như ngày xưa, xã hội còn trọng nông, cả làng, cả ấp lâu lâu mới có một đám cưới nên ai cũng cố gắng mâm cao cỗ đầy cho nở mày nở mặt. Vả lại lúc đó, người ta cưới vào ra giêng, đồng áng đã rảnh rang, nên một đám cưới có thể tổ chức linh đình ba, bốn ngày. Họ hàng, hàng xóm, người quen đến phụ dựng rạp, nấu nướng, đưa rước dâu, rất vui. Đám cưới cũng là dịp để đôi trẻ kiếm chút vốn liếng từ quà, tiền mừng cưới để tạo dựng cuộc sống.

Nhưng ngày nay đã khác. Lối sống công nghiệp, lối sống dịch vụ và thành thị đã len lỏi vào đời sống người Việt. Những đám cưới e rằng vui thì cũng vui nhưng không ít phiền hà và tốn kém.

Như một người bạn của tôi, nhà ở Bình Dương, cưới vợ cho con trai ở Bình Định phải làm đám cưới tận ba lần. Một đám ở nhà gái, một đám ở nhà trai, một tiệc báo hỷ ở Sài Gòn (nơi đôi trẻ làm việc). Đám nhà gái thì vợ chồng ông bà bạn của tôi với hơn chục người họ hàng nội ngoài khệ nệ va ly, túi áo đi xe khách hơn một ngày ra Bình Định, thuê khách sạn ở để làm lễ nhà gái. Đám ở nhà trai thì cũng hệt như vậy, duy chỉ có đối tượng đổi lại là nhà gái. Rồi gộp một lần, tổ chức ở nhà hàng Sài Gòn, đãi bạn bè của cô dâu, chú rể. “Quá oải, tới lượt thằng nhỏ, mai mốt tui kêu nó lựa vợ ở gần gần thôi, xa quá đi không nổi nữa”- ông bạn tôi than.

Thật vậy, câu chuyện tổ chức đám cưới hai, ba lần không hiếm. Chính người trong cuộc như cô dâu, chú rể, thông gia hai bên còn phải mệt mỏi. Chi phí tổ chức cưới cũng là một vấn đề mệt mỏi không kém. Ở nước ngoài, theo khảo sát thường niên của công ty tư vấn hôn nhân TheKnot, chi phí trung bình tổ chức một đám cưới “đủ lễ nghĩa” ở Mỹ vào khoảng 35.329 USD. Tại một số quốc gia châu Á như Hàn Quốc, con số này còn cao gần gấp đôi vào khoảng 64.000 USD.

Ở Việt Nam, thanh niên nào không cầm chắc trong tay 200-300 triệu đồng, đừng mơ lấy vợ. Nào là tiền nạp tài, tiền nhẫn cưới, tiền chụp ảnh cưới, tiền tiệc cưới (nhà hàng)… hàng trăm chi phí bủa vây.

Tôi có biết một cặp đôi trong cơ quan của tôi tổ chức đám cưới rất giản dị. Một ngày đẹp trời anh chàng cầu hôn cô nàng, sau đó cả hai dắt nhau đi đăng ký kết hôn. Dĩ nhiên cũng có nghi lễ hỏi vợ, rước dâu nhưng diễn ra nội bộ. Đến ngày tổ chức tiệc cưới, chỉ mời 15 người bạn đi tàu ra Nha Trang. Hôn lễ diễn ra vào buổi chiều, trên bãi biển và 15 người bạn thân thiết của cả hai, thêm phụ mẫu hai bên bốn người nữa là 21 người. Ở cơ quan, chỉ hai người thân nhất của chú rể được mời đi dự. Chỉ khi người trong cuộc đăng ảnh lên Facebook thì mọi người mới biết tiệc cưới đã diễn ra. Nhìn ảnh rất vui và ấm cúng.

Tôi nghĩ, hôn lễ nên được coi là dịp gia đình, bạn bè cô dâu chú rể tụ họp, giao lưu và chia sẻ hạnh phúc.

Số lượng khách trong đám cưới nên tiết giản ở con số 20-50 người và chi phí chỉ chừng 100 triệu đồng là hợp lý (chỉ tính chi phí tiệc). Chứ còn ăn cưới như bây giờ, đến nhà hàng có khi ngồi cùng bàn nhưng chẳng ai quen ai, cứ gắp lấy gắp để vài đũa, xả giao vài câu rồi nốc bia ừng ực, có khi cô dâu chú rể còn chưa kịp tới bàn mời chào thì có người vội ra về để đi đám khác.

Tuy nhiên, các cặp đôi cũng cần gửi tới bạn bè, người thân không được mời dự đám cưới những tấm thiệp báo hỷ, vừa lịch sự vừa để mọi người chia vui thay lời thông báo “hoa đã có chủ”.