Con dâu trưởng liên tục bảo tôi lần này làm con lo lắng quá.

Khi 2 con trai chưa đến tuổi lập gia đình, ông nhà tôi đã qua đời sau cơn đột quỵ. Kể từ đó, tôi chăm lo cho các con khôn lớn, ăn học nên người.

Mẹ mời 10 khách bảo chị dâu nấu nướng, chị tươi cười bưng mâm cơm lên khiến tất cả tái mặt

Đến thời điểm chúng kết hôn, tôi đứng ra lần lượt lo cho 2 con đám cưới chu đáo, mát mặt với thông gia 2 bên. Sau cưới, tôi còn mua cho mỗi con trai 1 chung cư nhỏ trên thành phố để các con tiện đi làm. Thi thoảng cuối tuần hay các ngày lễ lớn, con dâu, con trai mới về thăm mẹ.

Lần nào về thăm các con cũng rất vui vẻ, thoải mái. Nhất là dâu trưởng có vẻ nhanh nhẹn, gần gũi mẹ chồng. Nhiều khi trên thành phố đi làm, con rất hay gọi điện tâm sự và buôn đủ chuyện với mẹ. Trong khi đó, con dâu thứ lại kiệm lời, ít nói. Con ít khi gọi điện về hỏi thăm. Thường chỉ lúc về quê thì con mới trò chuyện. Chính vì thế, tôi thấy quý con dâu trưởng hơn hẳn.

Hễ cứ có chuyện gì to nhỏ, tôi cũng gọi điện cho con dâu trưởng. Khi con dâu ốm hoặc khi mang bầu, sinh nở, tôi đều lóc cóc bắt xe khách lên thành phố thăm và ở lại cả tuần, cả tháng để chăm sóc. Lúc tôi ốm đau cũng vậy, con dâu trưởng cũng gửi rất nhiều thuốc thang về quê cho mẹ uống hay gọi điện giục mẹ đi thăm khám.

Riêng con dâu út lúc nào tính tình cũng trầm trầm. Nhưng hễ tôi ốm là con thường đi xe máy về quê ngay. Con đưa tôi đi khám, nấu cháo cho ăn và lấy thuốc cho uống. Tận khi tôi đỡ thì con mới chịu về thành phố đi làm.

Được con dâu trưởng đối đãi ân cần nhưng sau cơn bạo bệnh tôi liền thay đổi tên người thừa kế-1

Nhiều khi nghĩ đến con dâu út tôi cũng thấy tội và thương lắm. Khác với chị dâu 3 năm sau cưới sinh liền 2 con thì con lại mãi chẳng được bế con trên tay. 2 lần con bầu bí đều bị sảy thai tự nhiên khiến con ám ảnh, sợ cả mang bầu.

Con nói sẽ nghỉ ngơi khoảng gần năm rồi sau đó đi khám lại để xem có phác đồ chữa trị tốt không và truy tìm bằng được nguyên nhân gây sảy thai bất thường. Có lẽ vì buồn phiền chuyện con cái chưa thành nên tính con dâu út luôn trầm như vậy chăng?

Nhiều khi thương dâu út nhưng vì con sống nội tâm quá nên tôi cũng chẳng động viên được nhiều. Thi thoảng chỉ nhắc con cố gắng ăn uống giữ sức khỏe để sớm có tin vui. Con cũng bảo sẽ chủ động mọi việc để mẹ không phải lo lắng bất cứ điều gì.

Tới hôm vừa rồi khi đang dọn dẹp nhà cửa tôi bị huyết áp cao dâng lên. May có bác hàng xóm nhà bên đưa đi viện nhanh chóng nên đã kiểm soát tốt các cơn đau ngực, co giật. Biết mẹ chồng thế nên 2 con dâu đều vội vàng tới viện. Các con ai cũng quan tâm chăm sóc tôi chu đáo.

Con dâu trưởng liên tục bảo tôi lần này làm con lo lắng quá. Tôi cũng xác định thuê người chăm sóc những ngày ở viện và con dâu trưởng không nói gì. Rồi khi tranh thủ lúc em dâu đi đổ bô thì con dâu trưởng đề xuất tôi cần phải chuẩn bị trước cho tương lai bằng cách viết di chúc sổ ngân hàng, đất cát và sổ hưu.

Nghe những lời này từ người con dâu nói mà tôi tức giận và đau lòng. Tôi nói chẳng có gì cả, bảo nó mau đi về đi thì con dâu trưởng cứ bảo tôi nghĩ lại. Sau con dâu trưởng cũng tức giận mẹ mau chóng rời đi.

Những ngày tôi ở viện chỉ có dâu thứ chăm sóc ân cần nên mau chóng hồi phục. Con cũng chẳng đề cập đến bất cứ chuyện gì ngoài mong tôi khỏe mạnh. Chính bởi thế sau khi về nhà, việc đầu tiên tôi làm là mua 1 két sắt cất hết sổ đỏ, sổ tiết kiệm, sổ hưu của mình. Tôi cũng lập di chúc để lại cho vợ chồng con dâu út 2/3 tài sản, còn lại tôi để dưỡng già. Tôi định 3 năm nữa khi vào viện dưỡng lão sẽ công bố di chúc này.

Nghĩ đến dâu út còn hiếm muộn, tôi mới nhận thấy con lúc nào cũng tốt và quan tâm với mẹ. Qua lần bạo bệnh vừa rồi, tôi giờ chỉ mong con dâu út sớm có tin vui để tôi được thấy mặt cháu nội là mãn nguyện.